Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Đạo diễn viết hay nói về đạo diễn làm phim hay!

Hai đạo diễn này đều là những tính cách hiếm có trong làng phim Việt. Một người viết rất hay, mặc dù làm phim không hay lắm. Một người nói khá ít, nhưng làm phim lại rất hay. Thật thú vị vì mình đã kỳ vọng đúng chỗ vào người đã làm nên bộ phim Chuột. Bài này trên báo Đẹp khiến mình nghĩ hóa ra mấy tờ báo loại này cũng có cái gì đấy đáng đọc, hơn là chỉ xem.
Vũ Ngọc Đãng: Con nai giả con nai già
Vũ Ngọc Đãng - Đạo diễn phim “Chuột”, “Những cô gái chân dài”, “Tuyết nhiệt đới”, “Bỗng dưng muốn khóc”... trong mắt đạo diễn Lê Hoàng.

ôi biết Đãng có tài từ khi phát hiện ra anh có nhiều điểm giống tôi. Cả hai đều không thuốc lá, không rượu chè, không bài bạc, gái gú cũng gần như không.

Nhưng hai thiên tài cũng có nhiều điểm khác nhau, Đãng mê động vật như thỏ, heo, chuột và đưa chúng lên màn ảnh. Tôi cũng mê nhưng đưa lên đĩa.

Đến giờ phút này, hình như chả ai biết Đãng ở đâu, sống với ai và không sống với ai. Anh chỉ có một cái số di động là hết. Sẽ chả có gì ngạc nhiên nếu một ngày kia ta gặp Vũ Ngọc Đãng trong hang đá hoặc trong khách sạn năm sao vì anh có đầy đủ phẩm chất để “quàu” hai chỗ đó.

Tất cả các đạo diễn nổi tiếng, ngay từ khi đi học, phải lóe lên một cái gì quái đản. Tôi nghĩ thế và tin chắc thế. Nghề đạo diễn không phải nghề chủ nhà băng, có thể đi từ không xu đến tỷ phú. Đạo diễn cần tín hiệu.

Tín hiệu đầu tiên hồi Đãng còn sinh viên là anh mê chụp ảnh. Chả phải do thích nghiên cứu các kiểu tạo hình, mà do hồi đó chụp hình sống được. Anh thường “đè” bạn bè ra chụp, rồi bán cho các tạp chí sau đó đi ba bốn lượt mới lấy được một lượt tiền. Cái tài thứ hai của Đãng là biết và thích điều khiển các con vật. Như chúng ta đã biết, động vật không thông minh (bằng chứng là chưa có con gì làm nghề đạo diễn trừ con người). Động vật không hiểu kịch bản, không biết thế nào là chủ đề tư tưởng mặc dù chúng có nội tâm.

Vũ Ngọc Đãng qua nét cọ của họa sĩ Còm

Điều khiển động vật cực kỳ khó. Nước Pháp có đạo diễn Giăng Jac Hé-lô làm phim “Con gấu” còn Việt Nam có Vũ Ngọc Đãng làm phim “Chuột”. Sau khi Đãng thành công, nhiều kẻ ghen ghét mong có ngày anh dại dột làm phim “Cọp” và bị nó xơi.

Phim của Đãng giống như con người Đãng, tràn ngập sự trẻ con và ngây thơ (phim của tôi giống hệt con người tôi, tràn ngập sự ranh ma và quỷ quyệt). Đãng tin vào sự ngây thơ trong lòng người xem và quyết tâm khai thác nó đến cùng. Anh thật thông minh, vì nếu khai thác trí tuệ của khán giả, nó sẽ cạn kiệt nhanh.

Nhiều đạo diễn Việt Nam cũng biết ngây thơ trong sáng là một vùng đất béo bở, nhưng khi làm thất bại vì họ giả nai. Đãng không thế, anh chính là con nai giả con nai già.

Ưu điểm lớn nhất, tuyệt vời nhất của Vũ Ngọc Đãng là anh tin vào điều mình làm. Đôi khi tin đến mù quáng. Nhiều đạo diễn của chúng ta chả tin gì, chỉ tin mỗi thù lao.

Giống cô bán sách không biết chữ, Đãng có thể bán nhiều thứ mà anh không có. Anh tưởng tượng ra và thiên hạ vẫn mua. Toàn bộ bí quyết của người đạo diễn chính là chỗ đấy.

Anh Thư và Vũ Ngọc Đãng

Theo tôi, Đãng yếu về kịch tính. Nhưng có lẽ anh chả quan tâm tới nó. Đối với Đãng, cái quan trọng nhất của nhân vật là tâm trạng. Phim của Đãng sẽ tuyệt trong các khúc chia tay, khúc tưởng nhớ, khúc nhìn nhau. Phim của Đãng sẽ chán trong các khúc giết nhau, đâm nhau hoặc chặt nhau ra làm nhiều mảnh. Nếu Đãng làm phim chiến tranh, quân ta không cần xông lên, chỉ cần tắm suối và hái hoa là quân địch đầu hàng.

Gần như tất cả các đạo diễn Việt Nam học trong nước đều không được đào tạo bài bản. Họ cũng mau chóng phát hiện ra Điện ảnh là một vùng đất hoang dã và cách xử sự như thợ săn là cách tiện lợi nhất. Các thợ này săn kinh phí nhà nước, săn danh tiếng qua những giải thưởng khả thi, săn diễn viên và săn chức vụ.

Vũ Ngọc Đãng không thế. Anh để các con vật săn mình, bắt mình về sau đó làm cho chúng khóc, khiến chúng thả anh ra. Quá trình ấy có bán vé.

Nhìn bề ngoài Đãng cực kỳ đẹp trai. Anh thường mở to cặp mắt đen láy, ngơ ngác nhìn xung quanh và hỏi “tại sao vậy nhỉ?” Nếu Đãng bước vào một nhà băng, cầm cục tiền lên và vui vẻ hỏi cô thủ quỹ “lấy được không?” Tôi tin chắc cô ta cũng gật đầu và đạo diễn Vũ Ngọc Đãng cũng bẽn lẽn mang ra!

Trong tất cả các phim anh tham dự với tư cách diễn viên, Đãng thường đóng vai kẻ cướp, và thường bị nạn nhân đánh đập dã man. Nhìn anh bị đánh khán giả thấy yêu (trong thực tế, nếu anh bị đánh, rất nhiều đạo diễn thấy mừng).
Vũ Ngọc Đãng: con nai giả con nai già

Thằng cha Vũ Ngọc Đãng còn giống thằng cha Lê Hoàng ở chỗ không buồn nghĩ đến giải Oscar. Hai đứa nhất trí dành niềm mơ mộng đó cho các đạo diễn lớn vốn nhan nhản ở nước mình, những đạo diễn mà mỗi bộ phim nghệ thuật mà người xem có nhiệm vụ phải học để hiểu, còn nếu cứ mãi mãi không hiểu thì chỉ nên tự trách mình. Đãng không cao quý thế. Anh tuyên bố làm phim cho nông dân xem và nếu nông dân đi xem có rủ theo phó nông dân anh cũng vui lòng.

Đãng còn có một điểm giống Trương Nghệ Mưu. Đạo diễn Trung Quốc này từng phát biểu “Những ai lấy tiền của kẻ khác để làm ra các tác phẩm thử nghiệm cho mình là vô đạo đức”. Một đạo diễn chân chính phải biết tùy vào kinh phí và mục đích của nhà sản xuất để chế tạo phim. Đãng biết tiêu tiền của kẻ khác, một phẩm chất khá hiếm hiện nay.

Nhưng cũng chớ tưởng Đãng dễ tính và phổi bò. Anh rất hay giận dỗi, thậm chí có thể giận dỗi mà chả hiểu vì sao. Đãng nhạy cảm ở nhiều khu vực, về lý thuyết là không cần nhạy cảm.

Nhìn toàn thể, Vũ Ngọc Đãng và các bạn bè anh như Nguyễn Tranh, Dũng Khùng, Nguyễn Nam... lập ra một nhóm làm phim thế hệ mới khác hẳn trước đây. Họ thực tế, nhưng không thực dụng. Họ thích tiền, nhưng không khi nào ăn bớt tiền, họ triết lý ít, đi dự hội thảo còn ít hơn. Họ thích khán giả chứ không thích những ai làm cha khán giả! Họ Nam bộ.
Theo Đẹp

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Entry for November 20, 2008 - Tấm thiệp đầu tiên




Khỏi sửa tựa, vì chính nó đã là tựa. (câu này quen quen, có mùi đạo văn!)

Tấm thiệp đầu tiên trong ngày treo lấy hên, hy vọng không phải là tấm cuối cùng! Cảm ơn tạp chí Echip!

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Tương phản Việt với Tây

Người Tây: - Ăn chậm, đi lẹ,hôn công khai, tè lén.
Người Việt:-Ăn lẹ, đi chậm, hôn lén, tè công khai.

Người Tây: - Họp bàn thì tranh luận, ra làm thì nhất trí.
Người Việt: - Họp bàn thì nhất trí, ra làm thì tranh luận.

Nếu quả đó là mị dân, thì cũng phải tinh vi như vầy...

"... có một đất nước ở đó hàng chục triệu người Thiên Chúa giáo da trắng, đi bầu tự do, chọn lãnh tụ của họ là một người da đen xuất thân bình dân, con của một người theo Hồi giáo. Có một nơi như thế trên Trái Đất đã xảy ra một việc như thế - nơi đó là nước Mỹ (New York Times, Nov 5, 2008)

Bàn thêm: Cựu tổng thống Bill Clinton cũng vươn lên từ nghèo khó, là con của một người cha nát rượu và mất sớm, mẹ ông tái giá và ông phải sống với cha dượng. Họ Clinton chính là họ của người cha dượng.

Đến lượt hồ Bảy Mẫu nhập với hồ Ba Mẫu...

Em ạ, trưa nay anh nghe tin sau ba tháng Hà Tây sáp nhập vào Hà Nội, giờ đến lượt hồ Bảy Mẫu nhập với hồ Ba Mẫu thành hồ 10 mẫu. Sau 33 giờ mưa thối đất thối cát, Thăng Long - Hà Nội nay có nickname chính thức là Hà Lội.

Thật tình là anh rất muốn gửi cho em một chiếc ghe chèo hay chiếc xuồng ba lá miền Nam. Em đội nón lá và mặc áo bà ba, khua nhẹ mái dầm trên phố, thỉnh thoảng một thằng cha nào đó chạy tắc ráng băng qua làm chiếc thuyền em tròng trành. Em có thể đi vớt những dề lục bình tím mải miết trôi trên đường Nguyễn Chí Thanh. Nam Bắc sẽ giao hòa trong những ngày mưa lịch sử của thủ đô văn hiến.

Anh đã đặt hàng một cái xuồng như thế, của một tiệm mộc bên dòng Vàm Cỏ Tây. Anh sung sướng nghĩ đến những thằng đại gia lâu nay tán tỉnh em và chở em đi cà phê bằng Lexus, bây giờ ghen tỵ với chiếc xuồng anh gửi. Con Lexus của nó thì đang nổi bồng bềnh trong tầng hầm The Manor, đợi hết những ngày mưa đưa thì ra tiệm giặt mui nệm.

...

Rồi đây CSGT Đường bộ sẽ sát nhập với CSGT Đường thủy khi mà những con đường thủ đô hóa những dòng kênh. Buổi chiều em đi làm về ngang qua Văn Miếu sẽ thấy những cụ già ngồi thư thả buông cần kiếm con rô, con diếc.

...

Nếu em về Sơn Tây, em ạ, đừng chèo xuồng theo quốc lộ 32, coi chừng nước cuốn em ra sông Đáy. Có đi Bắc Ninh cũng chớ dại chèo xuồng theo ngả bờ đê mà nước nó cuốn em xuống sông Đuống. Và em đừng đi Hải Phòng em nhé, anh nghĩ những con sóng đường 5 sẽ nhấn chìm em của anh.

Giờ này ngoài ấy đang vào vụ đánh bắt cá phải không em? Anh yêu những làng nghề cá vừa mọc lên giữa trung tâm thủ đô Hà Nội. Nếu chúng mình cưới nhau, anh sẽ cố vay ngân hàng để thành lập một công ty đánh bắt. Với đội tàu hùng hậu, sản phẩm của chúng ta sẽ bán khắp siêu thị trong nước và vươn vòi xuất khẩu sang EU. Chúng ta thừa lãng mạn nhưng cũng phải thực tế và táo bạo trọng kinh doanh em ạ. Tình yêu không thể bền vững nếu chúng mình thiếu đói.

Nếu em từng về Bến Tre, em sẽ thương những con đò dọc sông Hàm Luông cuộn đỏ phù sa. Hôm nay anh đọc báo và thương những con đò dọc phố Thành Công như thế. Mỗi chuyến đò đầu phố cuối phố là 20 ngàn đồng. Anh đọc thấy trong đó sự sáng tạo và vượt khó, nhạy bén trong kinh doanh của người dân thủ đô thời hội nhập.

Anh đã từng yêu Hà Nội nắng vàng phấp phới áo lụa Hà Đông, anh thêm yêu Hà Nội mùa nước nổi. Mai này về thủ đô, tình yêu chúng mình sẽ ghi dấu những ngày chèo thuyền giăng lưới, bên những căn nhà sàn soi bóng dòng sông phố. Đã thương em chân dài váy ngắn, giờ nhớ thêm dáng em lui cui làm cá bên sàn nước.

Anh sẽ về Mộc Hóa mua một ít giống tràm đưa ra ngoài ấy, chúng mình sẽ trồng một rừng tràm trên sân Quần Ngựa. Rồi anh ra Nam Thăng Long thuê đất, mình rải một ít giống sú vẹt và nuôi tôm quảng canh. Anh vui sướng và tự hào nghĩ rằng mai này mỗi lần đi xa, chúng mình sẽ thuê ca nô ra Nội Bài. Ca nô xe sóng lao đi giữa rừng sú vẹt, rừng đước, vuông tôm... Và trên máy bay anh sẽ mỉm cười hẹn trở về khi dưới cánh bay là mái nhà thân thương, có em đợi anh giữa mùa hương tràm bát ngát

Anh yêu Hà Nội và yêu em, yêu những cao ốc nghiêng mình bên dòng nước mưa trộn nước cống rãnh, sông hồ.

Trích Blog Bố cu Hưng

http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_c6do9gs8MdbNxve0T5mN?p=10845


Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Văn hiến thiên niên quốc...

Văn hiến thiên niên quốc
Xa thư vạn lý đồ
Hồng Bàng khai tịch hậu
Nam phục nhất Đường ngu
(Vua Gia Long)

....

Cái căn cốt nhất của sự đánh giá vị thế các chúa Nguyễn và Vương triều Nguyễn là việc nhận thức lại về một thời kỳ lịch sử mang tính chất bản lề với hai nội dung quan trọng. Đó là sự hoàn thiện lãnh thổ và chủ quyền quốc gia, gắn liền với quá trình mở mang bờ cõi (Nam tiến) và xác lập chủ quyền dân tộc, với cả một tầm nhìn lớn ra đại dương của ông cha chúng ta.

Những đội Hoàng Sa được các chúa Nguyễn lập, tấm bản đồ “Đại Nam Nhất thống toàn đồ” vẽ dưới thời vua Minh Mạng là những bằng chứng góp phần vào sự nghiệp bảo vệ chủ quyền lãnh thổ.Vai trò của các chúa Nguyễn, nhà Tây Sơn và triều Nguyễn cho đến nửa đầu thế kỷ XIX đã để lại một di sản thiêng liêng mà thời đại ngày nay chúng ta đang kế thừa là không gian lãnh thổ của một quốc gia thống nhất.

...

Một ông vua Tự Đức, người trực tiếp tổ chức đánh Pháp rồi cũng lại là người chịu trách nhiệm về sai lầm để mất đất, bất lực để mất nước, ngay khi còn sống đã tự vấn về tội lỗi của mình, làm hẳn một tấm bia lớn khắc lời tự hối trên sinh từ của mình (Khiêm Lăng), cũng lại là một nhà thơ lớn với khoảng 4000 bài thơ, trong đó có nhiều bài vịnh lịch sử, tự hào về tổ tiên và tự hổ thẹn vì mình không xứng.

Ta nghĩ gì khi đọc thấy trên vách của điện Thái Hoà, nơi trang trọng nhất trong cung đình triều Nguyễn bài thơ khắc trên gỗ với những vần thơ đầy khí phách và niềm tự tôn dân tộc của vị vua khai sáng triều Nguyễn :

“Văn hiến thiên niên quốc/ Xa thư vạn lý đồ/ Hồng Bàng khai tịch hậu/ Nam phục nhất Đường ngu”. Tạm dịch :“Nước ngàn năm văn hiến / Vạn dặm một sơn hà/ Từ Hồng Bàng mở nước / Thịnh trị nước Nam ta”.


Ta nghĩ gì khi biết rằng vua Gia Long đã truất quyền nối ngôi của Hoàng tử Cảnh, người con đã gửi gắm cho giáo sĩ Bá Đa Lộc (Pigneau de Béhaine) sang triều đình Versaille cầu viện mà không chịu giữ đạo thờ cúng tổ tiên, để trao ngai vàng cho Minh Mạng, con người đầy năng lực cải cách. Con người này đã hướng tầm nhìn ra biển, không chỉ vẽ hải đảo xa xôi trên bản đồ mà còn chỉ huy việc đóng tàu chạy hơi nước bọc đồng và cho người tham quan các tàu biển của Anh và Mỹ “học tập hàng hải biển để phòng khi cần”.

Ta nghĩ gì khi tiếp xúc bộ địa bạ hàng vạn trang do quan lại triều Nguyễn tổ chức đo đạc và biên vẽ, hầu hết các thửa ruộng trên cả nước để quản lý đất đai, hay tổ chức viêc mở mang kinh doanh mà tiêu biểu như doanh điền sứ Nguyễn Công Trứ lập ra hai huyện lấn biển Tiền Hải-Kim Sơn hay Thoại Ngọc Hầu đào kênh Vĩnh Tế đến nay càng thấy tài giỏi v.v...

...

http://vietnamnet.vn/thuhanoi/2008/10/810337/

http://vietnamnet.vn/thuhanoi/2008/10/810920/

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2008

Em Thủy Top đủ tiêu chuẩn lái xe tăng

Vẫn chỉ là một hư chiêu, nhưng bài viết này thì thú vị. Mượn từ blog Bố cu Hưng.

===================

Hàng loạt nhân viên công sở ở các đô thị lớn sẽ bị sa thải. Lý do là chồng làm việc phía đông, vợ làm việc phía tây thành phố nên không thể đưa đón, xe bus thì kẹt liên tục. Các cơ quan sẽ sa thải nhân viên nữ vì bê trễ.

Cảnh sát giao thông ra đường sẽ mang theo thước dây. Theo quy trình tuần tra kiểm soát do Bộ Công an ban hành, CSGT được quyền chặn dừng khi nghi ngờ hoặc phát hiện yếu tố lỗi hiện hữu. Và như vậy nếu CSGT thấy một cô vú lép, họ sẽ chặn lại vì nghi ngờ không có bằng lái. Nếu cố ấy xuất trình bằng lái, các anh có quyền tiếp tục đo vòng ngực và từ đó phát hiện ra giấy phép lái xe ấy là giả vì cô này vòng 1 dưới 72cm, không đủ tiêu chuẩn cấp bằng..

Mà muốn đo, chắc không ai tính đến phụ liệu độn, như vậy để kết luận về yếu tố lỗi, người điều khiển phương tiện giao thống có thể phải cởi áo cho CSGT đo ngực.

Phụ nữ ngực lép đã mặc cảm, bị phạt vì ngực lép thì còn bi kịch hơn. Chưa kể nhằm vận động giáo dục công chức, nhiều địa phương hiện nay còn gửi giấy phạt về cơ quan. Như vậy nhiều cô gái, hoặc các chị các bà sẽ bị phê bình vì chạy xe mà không có bằng, không có bằng thì do ngực nhỏ. Khi bị kỷ luật vì vi phạm luật giao thông, họ sẽ ghi vào lý lịch lý do bị kỷ luật là... vú lép.

Kế nữa, thông thường khi đo vòng ngực người ta vòng thước dây qua hai chỏm ngực, nhưng những cô lớn tuổi hoặc bẩm sinh... mướp, bị chảy sệ, nếu vòng qua hai chỏm thì dư, mà đo ngay vòng ngực thì lại dưới 72cm. Do đó sẽ tốn khá nhiều giấy mực để làm công văn hướng dẫn, tổ chức các buổi tập huấn cho CSGT và lực lượng liên quan về vấn đề chỏm chiếc này.

Thông tin sức khỏe, số đo thể hình là phạm trù đời tư cá nhân. Do đó hàng loạt quý bà quý cô sẽ khởi kiện CSGT và cơ quan Y tế ra tòa vì công bố số đo, xâm phạm bí mật đời tư của họ.

Sẽ tốn một đống giấy tờ để giải thích cho các trường hợp cá biệt. Chẳng hạn một cô có giấy phép lái xe hợp lệ, sau đó bị ung thư vú phải cắt bỏ, CSGT đo dưới chuẩn bèn phạt thì tính sao?

Một loạt phụ nữ mất việc vì không thể chạy xe đi làm. Gia đình túng bấn sinh ra xào xáo, lý do ly hôn: vú nhỏ, vòng ngực dưới 72 cm nên mất việc làm, chồng chê.

Đám thanh niên từ đây khi đi ngang một cô gái sẽ bình phẩm: đủ tiêu chuẩn đi xe máy. Còn nếu ngồi quán nước thì sẽ chỉ trỏ vào phụ nữ đi đường mà rằng nàng này vú vê không đến nỗi, vì nàng chạy xe trên 50 cc.

Đàn ông như thi sĩ Đỗ Trung Quân cũng bi kịch. Thử nghĩ ngày nào đó anh chàng Kwan của chúng ta đứng ở ngã tư mà cởi áo cho CSGT đo ngực (anh này mình hạc xương mai mà).

Một số cô gái không có bằng lái nhưng muốn chạy xe, khi ra đường sẽ phải độn cho CSGT khỏi nghi ngờ. Đây là cơ hội hốt bạc của các hãng sản xuất đồ lót phụ nữ, những cơ sở sản xuất mút xốp. Ở các chợ quê, có hẳn những cửa hàng bán vải vụn, đắt như tôm tươi. Lý do là dân quê nghèo nên sẽ mua vải vụn về độn ngực khi cần đi đâu đó bằng xe máy.

Những cô bé mới 15, 16, vú chỏm cau bây giờ trở nên dạn dĩ, sẵn sàng ngồi lên xe cho bạn trai chở đi ăn chè. Lý do được các em ỏn ẻn giải thích: “Lẽ ra em hổng cho anh chở đâu, em muốn tự chạy xe nhưng tại vì vú em nhỏ!”.

Báo chí khi nói về em Thủy Top, sẽ bảo rằng em đủ tiêu chuẩn lái... xe tăng.

Một chàng trai có cùng lúc hai cô bồ, muốn chọn một cô làm vợ. Bèn nghĩ nhà mình khó khăn, cưới vợ về thì vợ cũng phải đi làm mới đủ sống. Thế rồi chàng tắc lưỡi chọn em vú bự.

Hồi đó mới xử phạt vi phạm không đội mũ bảo hiểm trên một số tuyến đường bắt buộc, cứ gần đến chốt cảnh sát là có hàng loạt điểm cho thuê mũ. Nay, rất có thể cứ gần chốt cảnh sát, chúng ta sẽ thấy những anh cò mồi cầm trên tay một mớ xú chiêng. Cạnh đó là cái bảng: tại đây cho thuê nịt vú trên 72 cm.

Dù sao thì quy định này cũng phải trình chính phủ trước khi ban hành, ra công báo và có hiệu lực. Mà hễ trình thì phải bàn bạc, tranh luận để xem có thông qua hay không.

Bài báo tường thuật phiên họp ấy, rất có thể các báo sẽ chạy một cái tít rất báo chí là: “VÚ TRÊN BÀN NGHỊ SỰ”


Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Tiếu lâm ngọt: đi săn quái thú

Săn được 'quái thú'

Ba gã thợ săn có một ngày đi săn tệ hại khi không rình được con mồi nào. Hôm sau, gã thứ nhất quyết định tách nhóm và vào sâu trong rừng một mình.

Hai tiếng sau, gã trở về với một con cáo trên vai và nói với 2 gã kia giọng đầy tự hào:

- Tao phát hiện một cái hang nhỏ. Rình trước cửa hang một lúc rồi hạ được con cáo này.

Gã thứ hai thích thú tách nhóm đi vào sâu trong rừng. Bốn tiếng sau, gã trở về với một con gấu nhỏ trên vai.

- Tao cũng phát hiện một cái hang khá rộng. Rình trước cửa hang rồi săn được con gấu này. Quả là một ngày may mắn.

Gã thứ 3 phấn khích cũng quyết định vào rừng một mình để không thua kém bạn. Đến chiều tối vẫn không thấy gã quay lại. Hai người còn lại quyết định bỏ về.

Vài ngày sau, hai người cùng đến nhà thăm gã thứ ba và bất ngờ khi thấy toàn thân gã bó bột, tàn tạ trên giường. Gã thều thào:

- Hôm đấy, tao.. tao cũng phát hiện ra một cái hang to... to khủng khiếp... Tao cũng... cũng rình trước cửa hang...

- Rồi sao nữa? Kịch chiến với con quái thú hả? - Hai người bạn hồi hộp hỏi dồn.

- ... Kh... không... ng... nguyên con tàu hoả tr... trong hang chạy ra...

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Yêu người ngóng núi...

Bạn cũ ngồi than thở, nói ghét Sài Gòn lắm, chán Sài Gòn lắm, trời ơi, thèm ngồi giữa rơm rạ quê nhà lắm, nhớ Bé Năm Bé Chín lắm. Lần nào gặp nhau thì cũng nói nội dung đó, có lúc người nghe bực quá bèn hỏi vặt vẹo, nhớ sao không về. Bạn tròn mắt, về sao được, con cái học hành ở đây, công việc ở đây, miếng ăn ở đây.

Nghĩ, thương thành phố, thấy thành phố sao giống cô vợ dại dột, sống với anh chồng thẳng thừng tôi không yêu cô, nhưng rồi đến bữa cơm, anh ta lại về nhà với vẻ mặt quạu đeo, đói meo, vợ vẫn mỉm cười dọn lên những món ăn ngon nhất mà cô có. Vừa ăn chồng vừa nói tôi không yêu cô. Ăn no anh chồng vẫn nói tôi không yêu cô. Cô nàng mù quáng chỉ thản nhiên mỉm cười, lo toan nấu nướng cho bữa chiều, bữa tối.

Bằng cách đó, thành phố yêu anh. Phố cũng không cần anh đáp lại tình yêu, không cần tìm cách xóa sạch đi quá khứ, bởi cũng chẳng cách nào người ta quên bỏ được thời thơ ấu, mối tình đầu. Của rạ của rơm, của khói đốt đồng, vườn cau, rặng bần… bên mé rạch. Lũ cá rúc vào những cái vũng nước quánh đi dưới nắng. Bầy chim trao trảo lao xao kêu quanh quầy chuối chín cây. Ai đó cất tiếng gọi trẻ con về bữa cơm chiều, chén đũa khua trong cái mùi thơm quặn của nồi kho quẹt. Xao động đến từng chi tiết nhỏ.

Quê luôn ngọt như vị đường mía ngày xưa anh hay lén má giở nắp hủ lấy ngón tay chấm mút. Cả cái nghèo ngày đó cũng chẳng đến nỗi quắt quay, không có bánh kẹo ngon thì cây trái đã sẵn giành. Không có đồ chơi đẹp nhưng đã có thiên đường đồng bãi cho trẻ con chạy nhảy. Cho đến ngày anh đi khỏi, quê vẫn chưa làm anh tổn thương, hờn giận chút nào.

Nên trong anh còn nguyên vùng ký ức ngọt ngào và đằm thắm, mộng mị và êm đềm. Thành phố biết hết, nhưng thành phố không buồn tủi, dù nó chật và ngột ngạt, bức bối trong khoảng không nhỏ hẹp mịt mù khói bụi. Yêu anh, chấp nhận anh nghĩa là phố chấp nhận mình sẽ mất thêm một phần duyên dáng ít ỏi còn lại. Thêm rác, thêm bụi, thêm một chỗ ngồi, thêm một hơi thở…Chật chội hơn, ồn ả hơn, chen chúc hơn. Những ngày Tết, phố đẹp, thanh thản và nhàn tản nhất, thì anh lại không nhìn thấy, anh đã hớn hở sum vầy với quê.

Đón anh trở lại, vẫn là một nhan sắc mệt mỏi nhưng khao khát sống và yêu. Những lúc anh chán chường, thành phố xấu xí ngồi vỉa hè nướng những củ khoai thơm, trồng vài bụi chuối, hàng cau, qua một quán cafe nào, thấy bày biện những khung dệt chiếu, chiếc xuồng con, cái gàu dai, cây rơm nhỏ… Đôi lúc ở một góc đường, anh gặp bầy cào cào, chim sẻ thắt bằng lá dừa non. Đôi lúc ngang qua ngã tư, có bà già đầu đội khăn rằn xách cái bị bàng luống cuống trước dòng xe xuôi ngược. Không có tham vọng biến mình thành một chốn quê, nhưng thành phố đủ rộng lượng để anh công khai sự hoài nhớ của mình.

Và hồn nhiên sống như một người vọng núi kia núi nọ. Hàng me trút lá bên đường khiến anh nhớ mấy cây me già ở quê, giờ chắc thôi ra trái. Ánh đèn đường làm anh nhớ ngọn đuốc lá dừa cháy rập rờn những khuya tan hát ra về. Qua cầu anh nhớ sông quê. Cái kẹp tóc của cô vợ phố làm anh nhớ những mái tóc thả dài xuống tận thắt lưng xưa. Nhìn nhan sắc này để nhớ về một nhan sắc khác.

Mà anh thì cũng không chắc là miền nhớ còn nguyên nỗi quay quắt trong lòng. Anh có thật sự nhớ hay chỉ là cảm giác mặc cảm mình đã phụ rẫy, đã chạy trốn mà anh buột miệng nói nhớ cho quê đỡ tủi, cho mình đỡ thấy áy náy, như một niềm an ủi gửi lại nơi chân trần xối nắng. Má anh, Bé Ba Bé Sáu vẫn còn ở đó, mà anh bảo là không nhớ thì anh tệ. Anh có thật sự nhớ hay chỉ muốn giữ một lời hứa vu vơ hồi thẹn thò nhón ngón tay cô em nào ở bên rào, “làm gì làm tôi cũng không quên em đâu. Thiệt, tui thề…”. Có phải vì hình bóng quê quá sống động trong trẻo nên anh không thể yêu thành phố ?

Bởi thành phố có gì đáng yêu đâu, ngay cả lúc dịu dàng nền nả nhất, thành phố lúc nửa đêm cũng không ngọt ngào như hoa nắng rụng lẫn trong hoa dừa rụng. Có lẽ thành phố xấu xí từ trước khi anh tới, và sau đó vì yêu anh mà xấu xí hơn. Những con đường nghẹn vì người đông. Những dòng sông nghẹn vì rác rưỡi. Những ngọn gió nghẹn vì khói bụi. Những ban mai nghẹn trong tiếng còi xe. Bầu trời nghẹn vì những khối nhà cứng nhắc và khô khốc. Va chạm và cãi vã. Chen chúc và cáu kỉnh.

Anh không thể yêu một cô vợ chỉ biết nấu ăn và giặt giũ, anh tìm kiếm một tâm hồn. Nhưng thành phố đã bày tỏ ngay khi anh mới gặp lần đầu, một tâm hồn rộng lượng, bao dung. Yêu cho đi mà không đòi hỏi nhận lại.

Đó chẳng phải là một vẻ đẹp sao, không đáng yêu, không đáng được đáp lời sao ?

=========

Sorry không báo trước, bài này không phải mình viết. Mà là của một nhà văn, theo đánh giá của mình, tài năng nhất hiện nay của Việt Nam.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Typhoon in Taipei

Typhoon in Taipei

A330-300 preparing for land on Taipei

A330-300 preparing for land on Taipei

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2008

Vui vui: Từ điển lục bát Anh - Việt

LONG dài , SHORT ngắn, TALL cao

HERE đây, THERE đó, WHICH nào, WHERE đâu

SENTENCE có nghĩa là câu

LESSON bài học ,RAINBOW cầu vòng

HUSBAND là đức ôn g chồng

DADDY cha bố, PLEASE DON''''T xin đừng

DARLING tiếng gọi em cưng

MERRY vui thích cái sừng là HORN

Rách rồi xài đỡ chữ TORN

TO SING là hát A SONG một bài

Nói sai sự thật TO LIE

GO đi, COME đến, một vài là SOME

Đứng STAND, LOOK ngó, LIE nằm

FIVE năm, FOUR bốn, HOLD cầm, PLAY chơi

ONE LIFE là một cuộc đời

HAPPY sung sướng, LAUGH cười, CRY kêu

LOVER đích thực người yêu

CHARMING duyên dáng, mỹ miều GRACEFUL

Mặt trăng là chữ THE MOON

WORLD là thế giới , sớm SOON, LAKE hồ

Dao KNIFE, SPOON muỗng, cuốc HOE

Đêm NIGHT, DARK tối, khổng lồ là GIANT

GAY vui, DIE chết, NEAR gần

SORRY xin lỗi , DULL đần, WISE khôn

BURY có nghĩa là chôn

OUR SOULS tạm dịch linh hồn chúng ta

Xe hơi du lịch là CAR

SIR ngài, LORD đức, thưa bà MADAM

THOUSAND là đúng mười trăm

Ngày DAY , tuầ n WEEK, YEAR năm, HOUR giờ

WAIT THERE đứng đó đợi chờ

NIGHTMARE ác mộng, DREAM mơ , PRAY cầu

Trừ ra EXCEPT, DEEP sâu

DAUGHTER con gái, BRIDGE cầu, POND ao

ENTER tạm dịch đi vào

Thêm FOR tham dự lẽ nào lại sai

SHOULDER cứ dịch là vai

WRITER văn sĩ, cái đài RADIO

A BOWL là một cái tô

Chữ TEAR nước mắt ,TOMB mồ MISS cô

May khâu dùng tạm chữ SEW

Kẻ thù dịch đại là FOE chẳng lầm

SHELTER tạm dịch là hầm

Chữ SHOUT la hét, nói thầm WHISPER

WHAT TIME là hỏi mấy giờ

CLEAR trong, CLEAN sạch, mờ mờ là DIM

Gặp ông ta dịch SEE HIM

SWIM bơi ,WADE lội, DROWN chìm chết trôi

MOUNTAIN là núi, HILL đồi

VALLEY thung lũng, cây sồi OAK TREE

Tiền xin đóng học SCHOOL FEE

Cho tôi dùng chữ GIVE ME chẳng lầm.

TO STEAL tạm dịch cầm nhầm

Tẩy chay BOYCOTT, gia cầm POULTRY

CATTLE gia súc , ong BEE

SOMETHING TO EAT chút gì để ăn

LIP môi, TONGUE lưỡi , TEETH răng

EXAM thi cử, cái bằng LICENSE

(Sưu tầm)

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Họa tiết trống đồng

Đẹp quá! (ảnh sưu tầm)

Hoa tiet trong dong Ngoc Lu">

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008

Sự rắc rối trong tiếng Việt và tiếng Anh

Cái này sưu tầm được, đọc thấy thú vị, chia sẻ cùng các bạn.

========================================

Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời,

người ơi

Me hiền ru những câu xa vời

À à ơi ! Tiếng ru muôn đời

Tiếng nước tôi !

Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui

Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi............ Phạm Duy (Tình ca, 1953)


Tôi tình cờ quen một anh bạn Mỹ, người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi lõ, tên Johnson William, quê ở bang Ohio của xứ Cờ Hoa nhưng Johnson đã hơn 16 năm sinh sống ở Việt Nam, nghiên cứu về dân tộc học Đông Nam Á, nói tiếng Việt thông thạo, phát âm theo giọng Hà Nội khá rõ, hắn học tiếng ở Đại học Ngoại ngữ Hà Nội rồi làm Master of Art về văn hóa xã hội Việt Nam ở học Khoa học Tự nhiên Sài gòn, rành lịch sử Việt Nam, thuộc nhiều câu thơ lục bát trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu. Johnson ăn mặc xuyền xoàng, cái đầu rối bù, chân mang một đôi giày bata cũ mèm, lưng quảy một ba lô lếch thếch, sẵn sàng ăn uống nhồm nhoàng ngoài vỉa hè. Johnson có thể quanh năm suốt tháng ăn cơm với chuối thay cho bánh mì và phomát, xịt nước tương vào chén rồi cứ thế mà khua đũa lùa cơm vào miệng. Đối với Johnson, thịt rùa, rắn, ếch, nhái, chuột đồng, ... hắn xơi ngon lành. Bún riêu là món khoái khẩu của Johnson, hắn còn biết thèm hột vịt lộn ăn với rau răm chấm muối tiêu chanh. Ai có mời đi chén thịt cầy với mắm tôm, Johnson chẳng ngần ngại mà còn biết vỗ đùi đánh cái phét khen rượu đế mà nhắm với thịt chó ngon "thần sầu quỉ khốc" !!! Chẳng biết Johnson khéo tán tỉnh thế nào (hoặc bị tán) mà vớ được một cô bé Hà thành tóc "đờ-mi gác-xông", sinh viên ngành văn chương hẳn hoi. Ngày cưới, Johnson vận áo dài khăn đóng, dâng trầu cau và quì lạy bàn thờ tổ tiên nhà gái thành thạo làm đám thanh niên, thiếu nữ, cả lũ con nít và mấy ông cụ ông, cụ bà trong làng suýt xoa, kinh ngạc, xúm đen xúm đỏ coi muốn sập nhà.

Chúng tôi gặp nhau trên chuyến xe lửa từ Nha Trang ra Huế. Tôi về thăm quê, còn Johnson thì sau mấy tháng nghiên cứu phong tục Tây nguyên xuống Nha Trang rồi tiếp đi dự Festival Huế. Đường dài, tàu chạy dằn xóc, chung quanh ồn ào, lao nhao chẳng ai ngủ được. Johnson rủ tôi xuống toa ăn uống, kêu mỗi người một ly cà phê đen, một bình trà nóng rồi trao đổi đủ thứ chuyện trên đời. Tôi cũng khá thán phục sự hiểu biết và thành thạo văn hóa Việt Nam của Johnson khi nghe hắn thỉnh thoảng chêm vô câu chuyện mấy câu ca dao, thành ngữ tiếng Việt. Thật thú vị khi nói chuyện với một người Mỹ bằng tiếng Việt về đề tài ngôn ngữ Việt Nam (dễ chịu hơn nhiều khi khi nó chuyện với một người Mỹ bằng ... tiếng Anh). Vậy mà Johnson vẫn lắc đầu than:

- Tiếng Việt của mấy ông rắc rối quá! Tôi học đã lâu mà vẫn còn lúng túng, nhiều lúc viết sai, nói sai lung tung cả lên. Này nhé, từ xưng hô, ăn uống, giao tiếp, ... thật lắm từ khác nhau chẳng đơn giản như tiếng Mỹ của tớ, chỉ một từ you là để nói với tất cả người đối thoại, tiếng Việt thì phân biệt ông, bà, anh, chị, em, con, cháu, ngài, mày, thầy, thằng, ... rành mạch. Tiếng Mỹ thì dùng một chữ black để chỉ tất cả những vật gì, con gì có màu đen trong khi đó tiếng Việt thì khác, ngựa đen thì gọi là ngựa ô, chó đen thì kêu là chó mực, mèo đen thì gọi là mèo mun, gà đen thì là gà quạ, bò đen là bò hóng, mực đen là mực tàu, tóc đen thì hóa thành tóc nhung hoặc tóc huyền. Đã là màu đen rồi mà người Việt còn nhấn mạnh thêm mức độ đen như đen thủi, đen thui, rồi đen tuyền, đen thắm, tím đen, đen ngắt, đen bóng, đen sì, đen đủi, đen thẳm, đen óng, đen thùi lùi, đen kịt, đen dòn, ... Còn để chỉ màu ít đen hơn thì người Việt dung chữ đen hai lần: đen đen.


Tôi cười cười:

- Thì tiếng Mỹ của ông nhiều lúc cũng rắc rối kia mà. Này nhé, người Việt nói: "Hôm qua, tôi đi tiệm" thì người Mỹ lại nói "Yesterday, I went to the shop". Tiếng Anh, đi là go, nhưng đã đi (quá khứ) thì phải viết là went. Bản thân chữ hôm qua (yesterday) đã là quá khứ rồi thì ai cũng biết mà gì cần phải đổi go thành went chi cho rối mấy người học Anh văn? Nội chuyện học thuộc lòng 154 động từ bất qui tắt của mấy ông cũng đủ làm nhiều người trên thế giới phải thi rớt lên rớt xuống. Người Việt nói hai con chó mà chẳng cần thêm s hoặc es thành hai con chó "sờ" (two dogs) như tiếng Mỹ. Một đứa con nít thì nói là one child là được rồi, vậy mà thêm một đứa nữa thì bắt đầu rối, chẳng phải là two childs mà thành two children. Một con ngỗng là one goose, hai con ngỗng thì thành two geese. Vậy mà viết một con cừu là one sheep nhưng hai con cừu thì cũng là two sheep, chẳng chịu đổi gì cả ?!.


Johnson vẫn không chịu thua:

- Văn phạm của xứ ông cũng rắc rối bỏ xừ! Xem nè, thắng và thua là hai chữ phản nghĩa chứ gì? Thua và bại là hai chữ đồng nghĩa, đúng hông? Vậy mà, hai câu nói: "Ngô Quyền đánh thắng quân Nam Hán" đồng nghĩa với câu "Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán"? Không thể viết là "Ngô Quyền đánh thua quân Nam Hán"!!! Phải không nào? Rồi còn, "áo ấm" tương đương với "áo lạnh", "nín thinh" giống như "làm thinh" trong khi ấm và lạnh phản nghĩa nhau, nín và làm cũng là những động từ đối nhau. Rồi ba hồi mấy ông dùng tiếng Hán như Quốc gia rồi đổi thành tiếng Nôm ra Nhà nước, Trực thăng (có thể không cần chữ máy bay phía trước) thành Máy bay Lên thẳng (phải có chữ máy bay phía trước), Thủy quân lục chiến thì đổi là Lính thủy đánh bộ, sao không gọi luôn là lính nước đánh đất??? Lễ động thổ thì không thể sửa lại là Lễ động đất mặc dầu là thổ là đất?


Tôi tiếp tục "ăn miếng trả miếng":

- Tiếng Mỹ cũng đâu có tránh khỏi. See và look cũng đều là động từ để cùng chỉ hành động xem, nhìn, ngắm, dòm nhưng oversee (quan sát, trông nom) lại ngược nghĩa overlook (bỏ sót, không nhìn thấy). Wise man là người thông thái, uyên bác, vậy mà thay chữ man (đàn ông) thành woman (đàn bà) thì chữ wise woman thành bà phù thủy, bà đỡ, bà lang, bà thầy bói, bà đồng bóng!!! Rồi chữ man và guy (anh chàng, gã) gần gần như nhau thì chữ wise guy thành một kẻ hợm hĩnh, khoác lác. Sao lại "park on driveways" (đậu xe trên đường nội bộ) nhưng "drive on parkways" (lái xe trên xa lộ)?


Johnson ôm bụng cười:

- Tên món ăn Việt Nam cũng lạ, miền Nam có bánh da lợn, tưởng làm bằng thịt lợn nhưng thực chất là bằng bột, có lẽ giống như các lớp da lợn, nhưng sao không gọi là bánh da heo theo từ miền Nam mà gọi theo chữ lợn miền Bắc? Bánh bò cũng chắng có miếng thịt bò nào. Bánh tiêu thì không rắc tiêu mà lại rắc mè. Gọi rau má mà chẳng liên quan đến má hay mẹ gì cả. Bánh tét mà gói thật chặt, chẳng thể nào tét được. Bánh dày thì lại mỏng hơn bánh chưng. Bánh chưng thì phải nấu thật lâu mới chín chứ không phải dùng cách chưng hơi hay chưng hấp. Nước lèo trong nồi hủ tiếu thì chẳng phải theo kiểu nước Lào (hay Lèo). Trái sầu riêng thì ăn vô chẳng thấy sầu riêng hay sầu chung chi cả. Bưởi Năm roi rất tuyệt nhưng sao đúng là năm roi? Trái vú sữa, Cây dái ngựa thì thật là tượng hình. Hi hi ... Ngôn từ bây giờ cũng thế, cò đất, cò nhà, ... thì chẳng dính dáng gì đến "con cò, cò bay lả, lả bay la ..." cả.


Tôi cũng chẳng vừa:

- Thế cái món hot dog của mấy ông có liên quan gì đến con chó không? Món bánh mì kẹp thịt bò băm Hamburger của Mc Donald thì đâu có thịt heo (ham). Trái thơm, trái khóm "pineapple" thì chẳng có gì liên quan đến pine (cây thông) và apple (trái táo) cả? Vào phòng thí nghiệm sinh học, ông Giáo sư bảo bắt một con "Guinea pig", nghe qua tưởng đâu là con heo xứ Guinea (ở Tây Phi Châu, giáp với Senegal, Mali, Liberia, Sierra Leone và biển Bắc Đại Tây dương) nhưng ngờ đâu là một giống chuột tên là Guinea (ở Guinea không có giống chuột này!). Đáng lý chữ football (bóng đá) thì phải viết là legball chứ, bởi vì người ta đá banh bằng cả cái chân (leg) chứ đâu chỉ cái ống chân foot từ dưới đầu gối đến trên bàn chân? Mới đây, khi dân Pháp không chịu ủng hộ Mỹ trong vụ chiến tranh Iraq thế là mấy dân biểu Mỹ giận đòi đổi tên món khoai tây chiên French fries bằng chữ American fries thì mấy ông Tây lại ôm bụng cười chế riễu rằng món French fries không phải xuất xứ từ Pháp mà từ ... Mỹ và là món ăn của dân Mỹ. Có lẽ mấy ông Mỹ tiền bối xưa, khi làm món này đặt tên là khoai tây Pháp cho nó có vẻ ... ngoại cho sang, giống như bây giờ một số quán ăn Việt Nam có thực đơn Lẫu Thái, Bún Singapore, Bánh bao Mã lai, Cá chiên viên Singapore, Hủ tiếu Nam Vang, ... mặc dầu nguyên liệu và cách nấu gần như 100% của Việt Nam???


Johnson gật gù:

- Ừ, cũng đúng. Nhưng lúc đầu học tiếng Việt, tôi thấy khó quá, đã lấy 24 chữ cái A, B, C của vần La tinh rồi mà bày ra thêm a, â, ă, u, ư, ơ, d, đ, ... nữa. Lại thêm kèm 5 dấu sắc ('), huyền (`), hỏi (?), ngã (~), nặng (.) và không dấu ( ) nữa. Như le, lé, lè, lẹ, lẻ, lẽ, mỗi chữ mang một nghĩa khác nhau. Rồi phải học cách bỏ dấu ở đâu trong từ cho chính xác nữa chứ. Hòa hay là hoà. Li hay là ly? Có câu thơ về dấu này cũng hay:


Chị Huyền mang nặng ngã đau,

Sao không sắc thuốc, hỏi sao cho lành ?!


Trong ngôn ngữ Việt Nam, tôi thấy nhiều chữ ghép với chữ ăn mặc dầu nó chẳng ăn nhập đến chuyện bỏ thực phẩm vào miệng, nhai và nuốt xuống gì cả. Nói ăn nhậu, ăn tiệc, ăn mùng, ăn cưới, ăn giỗ, ... thì có lý nhưng sao lại ăn nằm, ăn hút, ăn tiền, ăn lương, ăn cắp, ăn mày, ăn chặn, ăn quỵt, ăn diện, ăn đòn, ăn công, ăn năn, ăn hiếp, ăn khách, ăn ảnh, ...


Tôi bật cười chận ngang khi Johnson tiếp tục ghép chữ với từ ăn:

- Thì như tiếng Mỹ của ông vậy thôi. Chữ to get khó dịch gì ra hồn cả. Tôi cũng có nghĩ là khi mình chưa tìm ra động từ nào thích hợp thì dùng tạm luôn chữ to get! Khi quân đội Mỹ bắt sống được Saddam Hussen ở Iraq thì tuyên bố "We got him!", sao không dùng động từ to catch, to caught, to force, to find, to capture, to pick up, ...cho rõ nghĩa? Rồi động từ to get đi kèm các giới từ in, into, on, out, up, at-able, ... thành một loạt động từ mới. Các động từ to take, to put, to be, ... cũng vậy.


Johnson chuyển qua phần khác:

- Chuyện mạo từ tiếng Việt cũng làm rắc rối người nước ngoài. Người Việt nói cái bàn, cái nhà, cái gường, cái nón, ... nhưng không thể nói cái chó, cái mèo mà phải là con chó, con mèo, con người, .... Đồ vật là cái, động vật là con. Bây giờ nhiều cô cậu thanh niên Hà Nội thay vì nói cái xe Honda Dream thì lại dùng từ con Đờ-rim, rồi tiếp là con Su (Suzuki), con a còng (@), con Tô (Toyota), con Mẹc (Mercedes), , ...


Vợ chồng tôi có chuyện vui thế này: Tôi quen vợ tôi, một phần vì yêu các cô gái Việt Nam, một phần cũng để trau dồi thêm tiếng Việt. Hôm hôm chúng tôi ra Hồ Gươm dạo chơi, tôi khen: "Con hồ này đẹp quá!". Vợ tôi "chỉnh" liền: "Không, anh phải nói là cái hồ này đẹp quá!". Vậy mà đi ngang sông Tô Lịch thấy nước đen ngòm, tôi nói: "Cái sông này bẩn quá!" thì vợ tôi "sửa" ngay: "Ậy, anh phải nói là con sông này bẩn quá chứ không nói là cái sông!". Tôi la lên: "Ồ, sao lại thế, khi là cái, khi là con, làm sao phân biệt?". Vợ tôi ôn tồn giải thích: "Cái gì động dậy, nhúc nhích thì gọi là con, như con sông có nước chảy, còn cái gì nằm im như cái hồ nuớc tĩnh mịch thì phải là cái hồ. Con chó, con mèo nó chạy được nên phải là con. Cái nhà, cái bàn, cái cột đèn đâu có di chuyển được nên phải là cái. Rõ chửa?". Lúc đó, tôi phá lên cười vì phát hiện một điều vô cùng thú vị: "À, anh hiểu rồi! Tiếng Việt thật hay. Hèn gì cái ... cái của anh nó nhúc nhích lên xuống nên phải gọi là con ..., còn của ... em, nó nằm im một chỗ nên phải gọi là cái, cái ... Ha ha ...". Hôm ấy, tôi bị mấy cái nhéo đau điếng, nhưng bù lại, có được một đêm hạnh phúc.


Tôi thấy tức cười vô cùng với anh bạn Mỹ này:

- Tôi cũng có chuyện hiểu lầm trong phát âm tiếng Mỹ như thế này.

Trong một bữa tiệc với các sinh viên quốc tế, tôi nhận phần phục vụ nước uống. Gặp bà giáo người Mỹ đã đứng tuổi, tôi đến chào lịch sự và nói theo kiểu cách theo kiểu của người Việt: "Good evening, Madam. May I have a honour to serve you? Do you like my Coke?" (Chào bà, Tôi có thể hân hạnh phục vụ quí bà. Bà có muốn món Coke (Coca Cola)?). Bà này trợn mắt nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên, rồi lắc đầu bỏ đi. Tôi băn khoăn chẳng hiểu chuyện gì? Hôm sau, tôi đánh bạo đến hỏi bà: "I am sorry, yesterday I have found your strange look when hearing my invitation. Was there a wrong?" (Xin lỗi, hôm qua tôi thấy bà nhìn tôi kỳ lạ khi nghe lời mời của tôi. Có điều gì không ổn vậy?). Bà giáo mỉm cười độ lượng: "Yes, I had misunderstood yours. Today, I just find out that your pronunciation is not correct. You said "Coke" not sound like "Coke" but "Cock". Cock is a male chicken but it also has a dirty meaning else. You should be careful when saying this word to a lady". (Vâng, tôi đã hiểu lầm anh. Hôm nay, tôi mới hiểu ra là anh phát âm không đúng. Anh nói chữ "Coke" mà không giống "Coke" mà thành "Cock". Cock là con gà trống nhưng nó cũng có một nghĩa khác xấu. Anh phải cẩn thận khi nói từ này với một phụ nữ).


Johnson "gỡ gạt":

- Hi hi ... Anh bạn người Việt dẫn tôi đến thăm nhà, đến trước ngôi nhà của mình anh nói: "Đây là nhà tôi, mời ông vào chơi", gặp vợ anh ta ra đón trước cửa, anh ta lại giới thiệu: "Đây là nhà tôi, mời ông vào chơi". Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi và bước vào nhà, nhà anh ta thật đẹp (vợ anh ta cũng vậy!). Tôi ra lịch sự nên khen chủ nhà và nói: "Nhà anh và nhà anh thật đẹp". Hai vợ chồng nhìn nhau cười. Vì đi lâu ngoài đường, lại không có WC công cộng, nên tôi hỏi anh chủ nhà "Xin ông cho tôi vào cái chỗ đi toilet của nhà ông được không?" Hi hi ... lúc đó tôi không nghĩ đến cái sự buồn cười của câu này, hôm sau nghĩ lại tôi mới thấy.


Tôi cười to kể tiếp:

- Lần đầu tiên sang Châu Âu cách đây 10 năm, tôi quen một cô sinh viên Hà Lan. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Cô rủ tôi ra bãi biển nằm phơi nắng và nói chuyện. Hôm đó, tôi chẳng đem theo cái gì để trải xuống bãi cát để nằm cả. Nói với cô này, thì cô mỉm cười: "Oh, never mind. You can lie down at my top" (Ồ, không sao. Anh có thể nằm trên cái top của tôi). Tiếng Anh của tôi cũng chẳng giỏi gì nên chẳng hiểu là nằm trên top là nằm ở đâu? Tôi chỉ biết top có nghĩa là đỉnh, là ở trên. Vậy nằm ở trên là nằm đâu? Nằm trên đầu thì chắc là không đúng rồi, ai lại nằm trên đầu mà nói chuyện với phụ nữ. Chẳng lẽ nằm trên ... mình cô này? Hồi lúc trước đi Tây, tôi nghe nhiều thằng bạn kháo nhau rằng, phụ nữ Tây nó ... Tây lắm, thích thì sẵn sàng ... chiều! "Tình cho không biếu không" mà. Vậy là ... lẽ nào ??? Tới nơi, tôi mới bật cười và thấy mắc cỡ trong lòng khi thấy cô này cởi áo khoác ra, trải dưới bãi cát và chỉ tôi nằm trên đó. Tối đó, về đến nhà, tôi lặng lẽ lật từ điển Anh - Việt ra xem, mới biết thêm là top còn có nghĩa là cái áo khoác ngoài của phụ nữ. Trời ơi!


Johnson vỗ vai tôi:

- Chút xíu nữa bạn là ... hố to rồi. Ha ha ... Năm ngoái, tôi có đến thăm miệt vườn Nam bộ, tôi có nghe một câu thế này mà lúc đó chẳng thế nào hiểu được: "Hôm qua, qua nói qua qua mà qua hổng qua. Hôm nay, qua hổng nói qua mà qua lại qua".................


Câu chuyện của chúng tôi còn dài. Chia tay với Johnson ở ga Huế. Lững thửng dọc theo con đường về chợ Đông Ba, trong đầu còn vương vấn câu chuyện rắc rối tiếng Việt với Johnson, ông già chạy xích lô lẽo đẽo theo sau:

- "Ôn đi về mô khôn hè?"

Tôi gật đầu, bước lên chiếc xe cũ rích, buộc miệng:

- Có tiệm sách nào gần đây nhất, Bác? Tôi muốn mua một quyển Tự điển Tiếng Việt.

Tôi bất chợt nhớ ra rằng, trong tủ sách gia đình của tôi, có đủ loại tự điển các nước, nhưng chưa hề có một quyển Tự điển Tiếng Việt nào.

NẾU giao Lễ khai mạc Olympic cho VN tổ chức

Đọc thấy bài này trên mạng, thấy viết cũng đúng, trong đó có đoạn:

=========
...Chúng ta phải thừa nhận mình còn rất kém cỏi và vụng về. Trong nhiều năm gần đây, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều đêm khai mạc các lễ hội diễn ra trong nước và chúng ta thất vọng. Tôi luôn luôn cảm thấy các đạo diễn hay tổng đạo diễn của những đêm khai mạc lễ hội hay đêm khai mạc các sự kiện lớn diễn ra trên đất nước ta rất lúng túng và không biết phải làm gì.

Những đêm khai mạc như thế, chúng ta luôn luôn bị rơi vào một trong hai “ bi kịch” chính sau đây :

Một : Biến đêm khai mạc thành một sân khấu hội diễn quần chúng. Chúng ta thường cho diễn viên đóng những Anh hùng dân tộc đi đi lại lại, nói nói cười cười. Chúng ta tưởng như thế là tôn vinh các Anh hùng dân tộc. Nhưng hiệu quả hầu như ngược lại. Rồi xen vào đó là những màn minh họa các thời kỳ xây dựng, lao động và chiến đấu của địa phương đó hoặc là của cả dân tộc. Có những đêm khai mạc như thế còn kèm theo một lời bình dài như không thể kết thúc. Người viết lời bình như sợ tất cả những ai theo dõi không hiểu được cái gì đang diễn ra trước mắt họ nên viết như tường thuật vụ án. Đêm khai mạc Olympic Bắc Kinh hầu như không có một lời bình nào. Nhưng người Trung Hoa đã nói tất cả những gì cần nói về dân tộc họ và về thế giới này một cách giản dị nhưng vô cùng sâu sắc và kỳ vĩ.

Hai : Biến đêm khai mạc thành một cuộc tiểu diễu hành. Những lễ khai mạc như thế làm cho những người thường xuyên phải đi dự sợ đến “bạc tóc”. Cuộc nào cũng giống cuộc nào. Một trong những màn diễn sáo mòn và gây mệt mỏi nhất là màn biểu diễn trống. Nếu chỉ một lần và ở một lúc nào đó thì được. Nhưng lần nào cũng thấy trống. Cứ như là chỉ người Việt nam là nơi sản sinh ra trống và duy nhất biết đánh trống. Rồi nơi nào thuộc vùng biển thì phải có thuyền có cá, nơi nào vùng núi thì phải có cồng chiêng hay rượu cần. Rồi thì nông dân xuất hiện, công nhân xuất hiện, bộ đội xuất hiện, công an xuất hiện, trí thức xuất hiện, văn nghệ sỹ xuất hiện…nghĩa là có lực lượng nào thì lực lượng đó phải xuất hiện. Chẳng lẽ Trung Quốc hay tất cả những nước khác không có những lực lượng kia và những nghề kia mà chỉ Việt Nam có ?

Tôi biết khi chuẩn bị cho Seagames tổ chức ở Việt Nam, người ta muốn có một slogan cho Ngày hội thể thao lớn nhất khu vực. Một giáo sư Malaysia, người vốn là kiến trúc sư trưởng của lễ khai mạc Seagames tổ chức ở đất nước này đã đến Việt Nam và được hỏi về nội dung slogan đó đã viết hai chữ tiếng Anh : WE CAN ( chúng tôi có thể ). Lúc đó, thế giới và đặc biệt là khu vực đang muốn biết Việt Nam có khả năng tổ chức các sự kiện lớn của khu vực hay không. Nhưng người ta đã không chấp nhận hai chữ đó. Cuối cùng họ quyết định một slogan dài dằng dặc với đủ các nội dung mà đến giờ không ai nhớ nổi.

Nếu với tư duy như vậy thì đêm khai mạc Olympic Bắc Kinh sẽ phải diễn ra khoảng 40 giờ mới gọi là tạm đủ. Bởi họ phải cho thế giới thấy Đường Tăng đi Tây Trúc lấy kinh, thấy Tần Thủy Hoàng chống lại hung nô và xây Vạn Lý trường thành, thấy Khổng tử viết sách, thấy Kinh Kha hành thích Tần Vương, thấy Lý Bạch làm thơ, thấy Triều đại Thịnh Đường, thấy sự kỳ diệu của gốm sứ Trung Hoa, thấy Hoa Đà bốc thuốc, thấy La Hán Trung viết Tam Quốc diễn nghĩa, thấy Lỗ Tấn viết AQ chính truyện, thấy người Trung Quốc chống Nhật, thấy cuộc cách mạng bốn hiện đại hóa, thấy cách mạng văn hóa, thấy việc tiễu trừ bè lũ bốn tên, thấy Mao Trạch Đông cầm trước tác bìa đỏ giờ lên vẫy mọi người, thấy các dân tộc đặc sắc của Trung Quốc múa điệu múa của mình, thấy gấu trúc, thấy việc phóng con tàu vũ trụ, thấy quân đội hùng mạnh và hiện đại….


Chắc chắn Hà Nội sẽ bỏ ra không ít tiền cho lễ khai mạc kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Mà bỏ tiền cho sự kiện ấy là rất xứng đáng. Một trận đấu với độ tuyển Olympic Brazil mà chúng ta còn dám bỏ ra mười tỷ cơ mà. Biết đâu cụ Lý Công Uẩn lại được một diễn viên Chèo ăn mặc xanh đỏ bước ra chào mọi người và đọc Chiếu dời đô. Biết đâu những gì thuộc văn hóa và lịch sử của Hà Tây giờ đã thuộc Hà Nội cũng phải được xuất hiện. Thế thì phải có cuộc chiến của Sơn Tinh chống Thủy Tinh. Thế thì phải có cuộc diễu hành của các làng nghề hà Tây. Thế thì phải có lụa Hà Đông phấp phới bay. Biết đâu chẳng có cảnh các chiến sỹ ôm bom ba càng lao vào xe tăng Pháp. Biết đâu lại chẳng có những đoàn quân tiến về Hà Nội năm 1954. Biết đâu lại chẳng có 12 ngày đêm chiến thắng B52 Mỹ vv…
=========

Toàn văn bài viết ở đây http://vietnamnet.vn/vanhoa/2008/08/798196/

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Hello Vietnam - Phạm Quỳnh Anh

Sự kiện âm nhạc gây xôn xao cộng đồng mạng Việt Nam trong và ngoài nước trước đây; nay tiếp tục khuấy động người nghe bằng lời hát tiếng Anh, cũng hay không kém!

Mời các bạn nào chưa xem qua, Quỳnh Anh's debut in Paris by Night 92. Chất lượng video clip độ phân giải cao DVD rip, dung lượng 34,15MB. Ảnh minh họa bài này chính là extract frame từ clip, with real scale, full resolution.

Download tại đây: http://www.mediafire.com/?lk5lnume0nn


HELLO, VIETNAM! (English lyrics by Guy BalBaert)


Tell me all about this name, that is difficult to say.
It was given me the day I was born.

Want to know about the stories of the empire of old.
My eyes say more of me than what you dare to say.

All I know of you is all the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.

One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

Tell me all about my colour, my hair and my little feet
That have carried me every mile of the way.

Want to see your house, your streets. Show me all I do not know.
Wooden sampans, floatings markets, light of gold.

All I know of you is the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.

One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

And Buddha's made of stone watch over me.
My dreams they lead me through the fields of rice.
In prayer, in the light...I see my kin.
I touch my tree, my roots, my begin...

One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

One day I'll walk your soil
One day I'll finally know my soul
One day I'll come to you.
To say hello...Vietnam
To say hello...Vietnam
To say xin chao...Vietnam.



BONJOUR VIETNAM (Marc Lavoine)


Raconte-moi ce mot étrange et difficile à prononcer
Que je porte depuis que je suis née.

Raconte-moi le vieil empire et le trait de mes yeux bridés,
Qui disent mieux que moi ce que tu n’oses dire.

Je ne sais de toi que des images de la guerre,
Un film de Coppola et des hélicoptères en colère.

Un jour, j’irai là-bas, un jour dire bonjour à ton âme
Un jour, j’irai là-bas te dire bonjour, Vietnam.

Raconte-moi ma couleur, mes cheveux, et mes petits pieds,
Qui me portent depuis que je suis née.

Raconte-moi ta maison, ta rue, raconte-moi cet inconnu,
Les marchés flottants et les sampans de bois.

Je ne connais de mon pays que des photos de la guerre,
Un film de Coppola et des hélicoptères en colère.

Un jour, j’irai là-bas, un jour dire bonjour à mon âme.
Un jour, j’irai là-bas te dire bonjour, Vietnam.

Les temples et les Bouddhas de pierre pour mes pères,
Les femmes courbées dans les rizières pour mes mères,

Dans la prière, dans la lumière, revoir mes frères,
Toucher mon âme, mes racines, ma terre.

Un jour, j’irai là-bas, un jour dire bonjour à mon âme.
Un jour, j’irai là-bas te dire bonjour, Vietnam.
Te dire bonjour, Viêt-Nam.

Cải lương chi bảo

Các bạn muốn nghe lại (download) những vở cải lương hay, được trình bày bởi các nghệ sĩ tài danh, có thể vào hai địa chỉ sau đây:

Cải lương tuồng:
1. Đường gươm Nguyên Bá
2. Đêm lạnh chùa hoang
3. Bóng hồng sa mạc
4. Băng Tuyền nữ chúa
5. Cuốn theo chiều gió
6. Khi rừng mới sang thu
7. Kiếm sỹ dơi
8. Mùa thu trên Bạch Mã Sơn
9. Người gọi đò bên sông
10. Người tình trên chiến trận
11. Tâm sự loài chim biển (tức Áo Vũ cơ hàn)
12. Pháo hồng tiễn bước em đi (tức Máu nhuộm sân chùa)
13. Trúng độc đắc (cải lương hài vui vui)

3 tuồng cải lương tâm lý xã hội:
14. Sài Gòn thác bạc
15. Sông dài
16. Tấm lòng của biển

Bông Lan (tân cổ Minh Vương Lệ Thủy)
Bạch Viên Tôn Các.mp3
Bao Công Tra Án Quách Hòe.mp3
Bên Cầu Dệt Lụa.mp3
Bông Hồng Cài Áo.mp3
Bọt Biển.mp3
Bụi Đời.mp3
Chiếc Quạt Trầm Hương.mp3
Chiều Đông Gió Lạnh Về.mp3
Cho Trọn Cuộc Tình.mp3
Đêm Tiễn Đưa.mp3
Đọan Tuyệt.mp3
Dốc Sương Mù.mp3
Đợi Anh Mùa Lá Rụng.mp3
Đời Cô Lựu.mp3
Lục Vân Tiên - Kiều Nguyệt Nga.mp3
Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài..mp3
Lưu Minh Châu - Ngọc Thủy Chung.mp3
Má Hồng Phận Bac.mp3
Mái Tóc Ni Cô.mp3
Manh Áo Quê Nghèo.mp3
Mạnh Lệ Quân.mp3
Mắt Em Là Bể Oan Cừu.mp3
Chuyện Tình An Lộc Sơn.mp3
Cô Gái Đồ Long.mp3
Cung Thương Sầu Nguyệt Hạ.mp3
Dạ Xoa Hoàng Hậu.mp3
Một Kiếp Đọa Đày.mp3
Mùa Thu Lá Bay.mp3
Màa Xuân Ngủ Trong Đêm.mp3
Mỹ Nhân Và Loạn Tướng.mp3
Nạn Con Rơi.mp3 (Út Trà Ôn)

http://www.megaupload.com/?f=AQ5VB1Q0

Cải lương hài:những vở tuồng cải lương hài hước như Tư Ếch (Văn Chung), Hai Nhái (Tùng Lâm, Văn Chung, Phi Thoàn), và Tiếu Vương Hội (Tùng Lâm, Văn Chung, Phi Thoàn)...
http://www.megaupload.com/?f=SC2ZD030

Các files hầu hết được rip từ CD chất lượng cao, nên dù nén lại ở 32kbps nhưng nghe vẫn tốt, đổi lại có dung lượng nhỏ vài MB mỗi file.

Xin cảm ơn bạn Luuluan đã đưa kho tàng di sản này lên mạng
http://www.ddth.com/showthread.php?t=204622

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Tiếu lâm ngọt: ở Cambridge

Đây là một câu chuyện có thực trong một kỳ thi ở đại học Cambridge. Trong giờ làm bài thi, một sinh viên trẻ giơ tay lên và yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến. Cuộc đối thoại như thế này:

Giám thị: Xin lỗi, anh yêu cầu gì vậy?

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến cho tôi.

Giám thị: Xin lỗi nhé, không được.

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi khẳng định lại yêu cầu đó. Tôi muốn và cần giám thị mang bánh và bia tới.

Đến lúc này, sinh viên rút ra một bản sao của nội quy trường Cambridge viết bằng tiếng Latin đã có trên 400 tuổi, và chỉ tới phần được ghi như sau (dịch ra từ tiếng Latin):

“Những người ngồi trong phòng thi có quyền được yêu cầu mang tới bánh và bia”.

Pepsi và bánh hamburger được coi là thứ tương đương, và anh chàng sinh viên ngồi đó vừa làm bài thi vừa tận hưởng chúng một cách hạnh phúc.

Ba tuần sau, sau khi nghiên cứu kỹ văn bản cổ, nhà trường quyết định phạt anh sinh viên 5 bảng vì cái tội không đeo kiếm khi vào phòng thi.

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2008

Tiếu lâm ngọt: trong quân đội.

Đúng cái cần


Một vị tướng nhận thấy một người lính của ông có biểu hiện bất thường. Anh này nhặt bất cứ tờ giấy nào anh ta thấy lên, cau mày đọc rồi nói, “Không phải nó”, rồi đặt tờ giấy xuống. Sự việc cứ diễn ra như vậy, rồi đến lúc vị tướng quyết định cho người lính đi kiểm tra tâm lý.

Bác sĩ tâm lý kết luận rằng người lính bị loạn trí và viết giấy cho anh ta xuất ngũ.

Anh lính cầm tờ giấy lên, mỉm cười và nói: “Đúng là nó”.

Tiếu lâm ngọt: chuyện vợ chồng

Mất ngủ

Gấu bố trằn trọc mãi mà không ngủ được, làm gấu mẹ tỉnh giấc.

Gấu mẹ cáu tiết, “Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần nữa? Không được uống cà phê sau tháng 9”.

===============

Rắc rối


Một người đàn ông thực sự là đàn ông, nếu một người đàn bà nói, “Không sao, tự em sẽ làm”, lại để cho người đàn bà làm luôn.

Một người đàn bà thực sự là đàn bà, nếu cô ta nói với người đàn ông, “Không sao, tự em sẽ làm”, anh ta để cô ta làm, thì cô ta phát điên lên.

Một người đàn ông thực sự là đàn ông, nếu người đàn bà nói với anh ta, “Không sao, tự em sẽ làm”, anh ta để cô ta làm, cô ta phát điên lên, thì anh ta nói, “Sao em lại điên lên như thế?”.

Một người đàn bà thực sự là đàn bà, nếu cô ta nói với người đàn ông, “Không sao, tự em sẽ làm”, anh ta để cô ta làm, cô ta phát điên lên, và anh ta nói, “Sao em lại điên lên như thế?”, thì cô ta nói, “Nếu anh không biết thì em sẽ không nói cho anh đâu”.

Tiếu lâm ngọt: Ở bệnh viện

Cái nào hơn

Hỏi: Nếu phải đối mặt với việc chọn lựa một trong hai thì anh sẽ chọn cái gì, bệnh Alzheimer hay Parkinson?

Đáp: Parkinson; thà bị đổ mất một nửa cốc bia còn hơn là quên mất là đã để nó ở đâu.

============

Trị liệu

Bà mẹ trẻ được bác sĩ tâm lý khuyên nhủ: Cô cứ hay buồn bã và lo lắng vô cớ cho thằng con. Tôi sẽ cho cô mấy viên thuốc an thần. Cô nhớ dùng đều đặn đấy.

Tới lần khám sau, bác sĩ hỏi: Thế thuốc an thần có làm cô dịu đi không?

Dĩ nhiên – bà mẹ đáp – Quá tuyệt vời ấy chứ.

Thế con cô giờ sao rồi? bác sĩ hỏi.

Bà mẹ đáp: Ai thèm quan tâm chứ…

Tiếu lâm tửu

Hiệu ứng phụ của rượu và cách điều trị


1.
Triệu chứng: Chân lạnh và ẩm ướt

Nguyên nhân: ly đang được cầm ở một góc độ không đúng (bạn đang đổ đồ uống lên chân mình)

Biện pháp chữa: nghiêng cốc đi cho đến khi miệng cốc hướng lên trên.


2.
Triệu chứng: Bức tường đối diện với bạn đầy ánh sáng

Nguyên nhân: bạn đang nằm trên sàn nhà.

Biện pháp chữa: định vị lại cơ thể bạn một góc 90 độ so với sàn nhà.


3.
Triệu chứng: Sàn nhà trông cứ nhoà đi

Nguyên nhân: bạn đang nhìn qua một cái ly sạch trơn.

Biện pháp chữa: nhanh chóng đổ đầy ly với đồ uống ưa thích của bạn.


4.
Triệu chứng: Sàn nhà đang chuyển động

Nguyên nhân: bạn đang bị người ta kéo đi.

Biện pháp chữa: ít nhất cũng hỏi xem người ta kéo bạn đi đâu.


5.
Triệu chứng: Bạn nghe thấy có tiếng vang bất cứ khi nào có ai nói gì

Nguyên nhân: bạn đang đưa ly lên tai.

Biện pháp chữa: dừng ngay việc làm trò cười lại.


6.
Triệu chứng: Căn phòng rung lắc rất kinh, mọi người mặc đồ trắng và nhạc thì lặp đi lặp lại

Nguyên nhân: bạn đang trong xe cấp cứu.

Biện pháp chữa: đừng có cử động. Hãy để các chuyên gia làm việc của họ.


7.
Triệu chứng: Bố bạn và các anh em của bạn trông rất buồn cười

Nguyên nhân: bạn vào nhầm nhà rồi.

Biện pháp chữa: hỏi xem họ có thể chỉ bạn đường về nhà được không.

Tiếu lâm mặn: người già cũng khóc

Tuổi già


Ba ông già ngồi bên hành lang ngôi nhà gần bãi biển Miami nói chuyện. Đột nhiên một ông thở dài và nói: “Này các ông, cuộc đời thật tệ. Đến tuổi này rồi tôi có thể mua loại bít tết ngon nhất, vậy mà răng lợi lại hỏng hết rồi. Giờ tôi phải ăn đồ đã xay nhuyễn”.

Ông thứ hai đáp: “Ừ, tệ thật. Đến tuổi này tôi có thể mua những chai vang ngon hảo hạng. Vậy mà sao, giờ tôi lại phải đi uống sữa”.

Ông thứ ba thở dài nói thêm: “Chiến hữu ơi, tôi biết rõ ý các ông muốn nói gì. Hai giờ đêm hôm qua tôi khều khều vợ xem bà ấy có hứng thú không. Bà ta kêu lên, “Ông làm sao vậy Sam? Mình vừa mới yêu nhau xong lần hai trong buổi tối này rồi mà!”.

Ông thứ nhất và thứ hai cùng thốt lên: “Vậy vấn đề của ông là gì nào?”

Ông thứ ba càu nhàu nói: “Thế ông không thấy à? Trí nhớ đang rời bỏ tôi.”

================

Thất vọng và hoảng sợ


Sự khác biệt giữa thất vọng và hoảng sợ là gì?

Thất vọng là lần đầu tiên bạn khám phá ra bạn không thể làm nó lần thứ hai.

Hoảng sợ là lần thứ hai bạn khám phá ra bạn không thể làm điều đó ở lần đầu.

Tiếu lâm ngọt: Chuyện nhà Tồ.

Tại sao gọi là tiếu lâm ngọt? Yeah, vì đây không phải là tiếu lâm mặn!

==========

Trong lớp sử, thầy hỏi Tồ:

- Điều gì quan trong xảy ra năm 1769?

- Dạ, Napoléon ra đời.

- Giỏi! Còn năm 1772?

- Dạ, Napoléon được ba tuổi.

==========

Cô giáo khó chịu hỏi Tồ:

- Thiệt là kỳ. Tại sao mỗi lần cô đặt cho em câu hỏi thì em lại trả lời cô bằng một câu hỏi khác?

Tồ tròn mắt:

- Em làm như vậy thiệt hả cô?

==========

Hai nhà thám hiểm cắm trại sâu trong khu rừng ở châu Phi nói chuyện về chuyến thám hiểm.

Một người nói: "Tôi tới đây vì sự thôi thúc đi du lịch nằm trong máu thịt của tôi. Cuộc sống ở thành thị làm tôi mệt mỏi, và khói xả trên xa lộ làm tôi phát ốm. Tôi muốn thấy mặt trời mọc ở đường chân trời và nghe tiếng vẫy cánh của đàn chim mà chưa ai thấy. Tôi muốn đặt bàn chân lên cát chưa hề có dấu chân người. Nói ngắn gọn, tôi muốn thấy thiên nhiên thô mộc. Thế còn anh?”.

"Tôi tới đây bởi vì con trai tôi ở nhà đang tập kèn saxophone", người kia đáp.

==========

Trong giờ giảng về ứng xử, thầy đặt câu hỏi với học sinh:
– Giả dụ, ra ngoài đường, các em vô ý đạp lên chân của một bà cụ, các em phải làm gì?
Tồ hăng hái giơ tay:
– Dạ em sẽ nói “Cháu xin lỗi bà”
Thầy khen:
– Giỏi. Rồi giả dụ thấy em lễ phép, bà cụ thưởng em tiền, thì em phải làm gì?
Tồ suy nghĩ:
– Dạ… em sẽ đạp lên chân kia của bà cái nữa!





Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2008

Việt Nam – Brazil 0-2 : Mọi người cùng thắng!

1. Calisto.

Chưa bao giờ trong 3 năm qua, hay 10 năm qua, hay đúng hơn là chưa bao giờ dưới thời HLV Riedl mà lối đá đội Việt Nam thay đổi giữa hai hiệp, như trong trận đấu này.

Cũng chưa bao giờ dưới thời HLV Riedl, các cầu thủ vào thay người đem lại chút hy vọng nào cho khán giả. Còn trong trận đấu này, những cầu thủ mang số áo đến ba-mươi-mấy vẫn đá tốt. Những cầu-thủ-lạ-hoắc vẫn đá tốt.

Dưới triều đại của HLV Calisto, đây đã là trận đấu thứ ba, toàn thua. Nhưng mới là trận đầu tiên ra mắt khán giả cả nước. Cũng như vậy, với anh chàng cao to Phan Văn Santos. Cũng là lần đầu tiên đội Việt Nam có cầu thủ gốc ngoại quốc lúng túng đứng nghe quốc thiều. Thú vị thay, thủ môn Việt Nam (chắc) lại hát được rất tốt quốc ca của đội bạn.

Toàn thua, nhưng nhìn chung khán giả tỏ ra hài lòng. Là người nước ngoài, nhưng trừ các thủ môn còn lại, có lẽ chẳng cầu thủ nào phản đối Santos. Những cú phát bóng dài nhẹ tênh tưởng như quả tennis bổ sung thêm một vũ khí mới cho Việt Nam.

Ba năm qua là một lãng phí lớn cho Việt Nam, bởi lẽ chiếc ghế HLV đáng ra đã là của ông Calisto từ dạo đó. Nếu như không vì lực cản quá lớn từ VFF!

2. Vũ Như Thành.

Cầu thủ bị trảm trước thềm SEA Games 23 để răn đe nhóm cầu thủ còn lại, cho thấy mình là một tài năng lớn. Trong khi những kẻ được dung thứ vẫn tiếp tục lầm lỗi, thì anh chàng này đã trở lại, đĩnh đạc và chắc chắn. Một trong ba pha bóng ấn tượng nhất về phía đội Việt Nam trong trận này là cú tắc của Như Thành trong hiệp 1. Thành còn làm một cú như vậy nữa ở cuối hiệp 2, và còn nhiều pha cắt bóng trong vùng cấm ở phạm vi hẹp rất tỉnh táo và bản lĩnh. Băng đội trưởng Thành được mang ở cuối hiệp 2 là hoàn toàn xứng đáng. 10 điểm cho màn trình diễn của Như Thành trong trận này.

3. Nguyễn Việt Thắng.

Trong một trận đấu của các nhà kỹ thuật bậc thầy, tiền đạo to khỏe và có sức càn lướt tốt này cho thấy mình vẫn đồng thời biết cầm bóng, đi bóng, chơi bóng và dứt điểm tốt. Hóa ra Việt Nam không chỉ có mỗi Công Vinh – Thanh Bình – Anh Đức, một bộ ba cũ mòn. Hy vọng diệu mạo sắp tới của Việt Nam sẽ đa dạng các phương án tấn công hơn trước đây, khi nhiều tiền đạo khác được gửi gắm cơ hội. Pha bóng ấn tượng thứ hai về phía đội Việt Nam trong trận này, rõ ràng chính là cú xoay người vô lê chính xác làm giật mình thủ môn đội bạn.

4. Lối chơi tập thể.

Đã biết rằng thể nào cũng thua, sao mất gì mà không chơi tấn công. Cũng chồng cánh, cũng lật cánh. Cũng bật tường, cũng sút xa. Trong thế trận nhàn nhã của đội bạn, các cầu thủ áo đỏ đã làm khán giả mãn nhãn bằng lối chơi trong sáng, nhiệt tình, có đường nét, có mảng miếng, và phần nào có hiệu quả! Pha bóng ấn tượng thứ ba về phía đội Việt Nam trong trận này, là cú sút xa dội cột dọc của Minh Đức (?). Các cầu thủ chỉ tập trung với nhau có 4 ngày. Không chắc nếu tập trung 40 ngày họ sẽ chơi tốt hơn, nhưng rõ ràng trong tay một người HLV có tài, ông biết khai thác tốt những gì Việt Nam có.

Đố (không) vui!

Mít Đặc đố Biết Tuốt:


MĐ: Trước khi đọc câu đố, mời Biết Tuốt thưởng thức một đoạn của bài thơ tuyệt tác sau đây:

Nửa vòng trái đất rẽ tầng mây
Anh đến (nơi đây) một sáng ngày
Nắng rực trời tơ và biển bạc
Đảo tươi một dải lụa đào bay!

Câu hỏi: (nơi đây) là nơi nào?

Biết Tuốt không thích thơ. Biết Tuốt không biết.


Gợi ý 1: Là nơi nhân dân vừa mới được quyền mua hàng điện tử tiêu dùng, ĐTDĐ và máy (vi) tính. Lưu ý: có quyền mua, chưa có tiền mua.
http://www.sggp.org.vn/hosotulieu/2008/4/148290/

Biết Tuốt gãi đầu, cũng chưa biết nữa.

Gợi ý 2: Là nơi nhân dân vừa mới được giao đất để khẩn hoang làm nông nghiệp.
http://www.sggp.org.vn/thegioi/2008/7/159264/

Biết Tuốt bứt tóc, cũng chưa biết luôn!

Gợi ý 3: Là nơi nhân dân vừa mới được quyền có thu nhập... khác nhau! (Giải thích thêm: vì đây là nơi mà từ gần 50 năm nay, tất cả mọi người từ bác sĩ tới công nhân đều có lương như nhau khoảng $20/tháng.


http://vietnamnet.vn/thegioi/2008/06/788020/

Biết Tuốt bó tay!

Mít Đặc chửi Biết Tuốt: Coi vậy mà không phải vậy, mày ngu quá!

Biết Tuốt tức quá chửi lại: mày đố cái gì toàn thứ trời đánh không vậy! Làm sao tao biết!


Vậy là cả hai cùng lên mạng đọc bài báo này:
http://www.tuanvietnam.net//vn/nhanvattrongngay/4420/index.aspx

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008

Đi bảo hành máy tính ở Hợp Nhất

Sáng nay ôm cái thùng máy tính đi bảo hành. Lý do là mở máy lên màn hình đen thui, chẳng động tĩnh gì cả! Nghĩ phen này phiền phức to, linh kiện đã chọn hàng tốt cả, sao lại thế này! Rất may là hóa ra một số tiếp điểm lâu ngày bụi bám, chùi sạch là máy hoạt động trở lại. Sẵn tiện mấy anh bảo hành cũng dễ chịu, mình nhờ phá giúp con ốc giữ ổ DVD đã bị hỏng, không mở được. Con ốc thật cứng đầu, phải mấy người đem nào kìm nào búa ra đục mới xong! Khiếp, cái máy tính tinh vi thế mà các anh cứ táng vào kình kình. Mình đứng xem mà bụng đánh lô tô, thôi rồi chuyến này có dịp lên đời máy mới luôn. Thế mà cuối cùng mọi sự đều tốt đẹp.

Mỗi lần có dịp đi bảo hành máy tính là mình phát rầu, phần vì máy hư, phần vì phải đối diện với các chiêu thức "bỏ của chạy lấy người" của cửa hàng. Nhưng hai lần đi bảo hành ở Hợp Nhất, cách nhau 2 năm, thấy thái độ nhân viên nơi đây đều khá dễ chịu. Không phải ngẫu nhiên mà trong một cuộc bầu chọn trên diễn đàn Amtech http://forum.amtech.com.vn/showthread.php?t=15020, 140/278 thành viên (tức là hơn phiếu tất cả các cửa hàng khác gộp lại, cho đến thời điểm này) chọn nơi đây là cửa hàng máy tính uy tín nhất ở Sài Gòn.

Cũng trong topic này, hai năm trước mình có viết một bài khen Hợp Nhất, post lại lên này cho nó chung bộ!

=======================

... Mình biết đến Hợp Nhất từ lần đi tìm mua cái Keyboard dùng cổng USB. Loại này hiếm nên cuối cùng chỉ Hợp Nhất có bán, mà lại rẻ, chỉ 100k (vào lúc đó). Khoảng 10 tháng sau thì cái keyb cắm vào không nhận nữa, vậy là đem đi bảo hành.

Trước nay mình chỉ mua hàng ở Phong Vũ, rồi sau đó là Nhật Thanh, rồi định cư luôn ở Thành Nhân. Cùng thời gian này mình đang định ráp 1 desktop nên cũng ra Thành Nhân khảo giá. Nhưng hóa ra giá trên pricelist còn phải cộng thêm gần $30 vì mình mua không đủ bộ. Mà định nghĩa đủ bộ ở đây khá buồn cười! Nghĩa là phải có đủ từ monitor, speaker, cho đến floppy drive! Sang Phong Vũ cũng tính kiểu như thế!

Đi Hợp Nhất bảo hành, kỹ thuật viên cắm vào thấy không nhận, liền ghi phiếu ngay, hẹn tuần sau lấy. Thao tác nhanh chóng, không có vẻ gì làm khó khách hàng. Xuống nhà, mình tiện tay lấy báo giá, và ướm thử cấu hình để so sánh. Chỗ này ít khách hơn (góc TTT-BTX) nên nhân viên tiếp đón chu đáo, không vồn vã nhưng đủ tử tế. Mình muốn xem qua vài món, cũng sẵn sàng mở khóa cho khách xem, không nề hà.

Giá trên pricelist ở đây cao hơn, nhưng cứ cộng vào là ra tổng số, rất minh bạch. Giá cuối này, hóa ra vẫn xấp xỉ như bên Thành Nhân. Và khuyến mãi rất sòng phẳng. Dựa trực tiếp trên doanh số chứ không làm khó khách theo kiểu đủ bộ hay chưa! Mình thấy cách bán hàng ở đây, nói ngắn gọn, là đủ văn minh!




Một tuần sau, lấy keyboard về, vẫn là cái cũ (hì hì, cứ tưởng nó cho mình cái mới luôn!) nhưng cắm vào dùng tốt, thế cũng được rồi. Đến lúc này, mình phân vân nên mua máy tính mới ở đâu: chỗ cũ đã quen hay chỗ mới này?

Sau cùng mình quyết định phiêu lưu một chút, thử xem sao!

Hôm đó đến Hợp Nhất mua hàng, mình còn vài món chưa quyết nên cũng hơi rề rà. Lấy món này, so món kia. Rồi lại đổi ý. Cô nàng nhân viên vẫn cư xử lịch thiệp, không tỏ ra sốt ruột hay cáu gắt. Sau cùng cũng chọn được cấu hình vừa ý. Và bất ngờ thay, ngoài số tiền khuyến mãi trên tổng số, mình còn được giảm thêm một khoảng đáng kể nhờ trùng vào một đợt khuyến mãi cho linh kiện cùng nhà phân phối.

Khoảng giảm này mình không hề biết trước, nhưng nhân viên ở Hợp Nhất vẫn không quên. Sau đó lúc nhận hàng, cô này còn chạy vào đưa thêm cho mình hai khoản khuyến mãi khác, là thẻ Internet Dial-up 100k và phiếu tặng làm thẻ ATM cộng thêm tiền trong tài khoản 100k. Lẽ ra mua sớm hơn vài tuần mình còn được tặng thêm Flashdrive USB nữa! Tất cả những món này Hợp Nhất tự nguyện đưa dù mình không biết. Kỳ thực thì mình cũng chẳng cần, nhưng có thì cũng vui, đem về cho lại ai đó cũng tốt!

Cái headset khuyến mãi cũng đàng hoàng, có control volume hẳn hoi, nghe nói giá $6! Chứ không phải là loại quấy quá lấy được! Con chuột tặng kèm, không hiểu vô tình hay hữu ý, cũng có màu đen rất hợp tông với keyb, monitor và case.

Lúc nhận hàng, tới mục HDD, anh chàng thủ kho đưa luôn một sợi cáp riêng cho HDD. Sực nhớ trước đây, mua máy ở Nhật Thanh hay Thành Nhân, họ luôn ráng moi được của mình nửa USD vì sợi cáp này! Món tiền mình tiết kiệm được không lớn, nhưng nó làm mình tin hơn là chỗ này họ làm ăn đàng hoàng.

Lúc tính tiền, cũng gần trưa, cô bán hàng bảo nếu ráp máy (miễn phí) thì sẽ không cài phần mềm, vì đã đến giờ nghỉ trưa. Nếu muốn cài thì phải để máy lại chiều đến lấy sau. Mình tất nhiên không chịu, đành chấp nhận chỉ ráp thôi chứ không cài soft.

Thế nhưng lúc ráp máy, anh chàng KTV hỏi có cài soft không? Mình bảo nếu được thì cài giúp. Vậy là anh ta nán lại đến quá 12g40 để làm cho xong. Thái độ cũng đúng mực chứ không càu nhàu vòi vĩnh gì cả!

Mình muốn các bạn nào đã từng mua ở Hợp Nhất phản hồi lại xem mình viết có khách quan không nhé. Vì mình thực ra mới mua ở đây lần đầu, nên đôi khi nhìn hiện tượng không thấu bản chất. Biết đâu vài ngày nữa máy hư, đem đi bảo hành bị Hợp Nhất làm ăn cẩu thả, mình lại lên đây đính chính cũng nên.

Tuy nhiên trước mắt thấy họ làm ăn như vậy là được. Mình post lên một là có thêm thông tin cho bạn nào cần mua máy. Thứ hai là để khuyến khích những chỗ như vậy có thêm khách hàng, để họ lớn mạnh hơn, từ từ cái xu hướng làm ăn chụp giựt gian dối sẽ phải lùi bước. Tất nhiên cái đó không phải cá nhân mình một bài viết mà làm được, phải là tất cả moi người cùng ủng hộ xu hướng đó. Nhưng nếu sức mình có thể đóng góp một bài viết, thì mình sẽ đóng góp ngay! Các bạn cũng vậy, hãy viết ra cho mọi người biết nhận định của các bạn! Trước mắt là lợi ích cho chính chúng ta, những người đọc thread này....

======================

Sau đó ít lâu mình còn post một bài nữa:

...Câu chuyện kết thúc có hậu đây! Sau một thời gian khá lâu, mình đọc Echip số T6 vừa rồi và tình cờ thấy tên mình trúng giải 3 của đợt khuyến mãi PC 8X. Đợt đó mình có bỏ phiếu vào thùng, nhưng nghĩ chẳng khi nào trúng nên cũng quên đi. Sau một lúc rất vui vẻ vì lần đầu tiên trúng thưởng, mình đâm lo là đã làm mất hóa đơn bán hàng! Quả là như vậy thật! Nhưng may sao chạy ra Hợp Nhất thì họ cũng vui vẻ cấp lại bản sao! Và bây giờ thì mình đã lĩnh được quà rồi, một bộ nguồn rất cool quạt 12cm đèn màu ACBEL 450W mã hiệu API4PC04...

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Danh sách lớp 12A5 Lê Hồng Phong TpHCM Khóa 92-95

Các bạn học cùng lớp có thể vào xem thông tin bạn bè hiện nay ai làm gì ở đâu tại đây:

http://spreadsheets.google.com/pub?key=pmidROFnHKiW1xLfF6qGbQQ

Nếu cần sửa chữa bổ sung cập nhật thông tin, thì cứ gửi email cho mình biết nhé.

Dáng mảnh mai tài khôn sánh



Bữa nay tiễn em trên kia đi, và rước em dưới này về!



Mời bà con xem qua hình ảnh tương tác 3D của em được mệnh danh "Dáng mảnh mai tài khôn sánh" này.